Chồng tôi là bộ đội, anh ấy là cán bộ Đại đội, đơn vị cách
nơi chúng tôi ở cũng gần chỉ khoảng 160 km bọ. Chúng tôi cưới nhau rồi ra ở
riêng (bố mẹ anh ở với em trai cách nhà vợ chồng tôi 250km bọ), còn bố mẹ đẻ
tôi cũng chỉ cách 2km (bố mẹ tôi cho vợ chồng tôi mang theo một cái chạn bằng
inox) .
Đơn vị anh là đơn vị thường xuyên có đủ quân, thuộc sư đoàn
BCN, cứ gần một tháng anh lại về nhà một lần gọi là tranh thủ cuối tuần, có lúc
thì hai tháng mới về. Mỗi lần về hai vợ chồng thường làm những công việc chung,
như đi thăm người thân, đi chợ, mua sắm... Làng xóm nói: "bộ đội bây giờ
sướng thế, bộ đội gì mà thấy về suốt thế, trước các bác đi 3 năm chưa được về,
bộ đội như thế thì ai chả thích đi..." rồi thì: "Xưa tao đi bộ đội
khổ lắm, cơm thì không đủ no, chúng mày giờ sướng thế"... Tôi nói thật,
yêu anh vì tình cảm, anh theo nghề bộ đội cũng là cái nghiệp. Chứ bộ đội bây
giờ như anh cũng vất vả lắm có ai thấu cho, nhiều người cứ nghĩ bộ đội giờ
không chiến tranh thì làm gì, tôi xin giải bày để mọi người cùng biết.
- Nếu cứ một tháng thấy anh ấy về một lần mà người ta bảo
là "về suốt" thì hỏi coi bao nhiêu người làm công việc bình thường
ngày nào chả được cùng ăn cơm với vợ, cùng chăm sóc con cái. Vợ bộ đội khi con
ốm con đau cũng chỉ biết một mình, khi mình ốm cũng chỉ biết cắn răng chịu
đựng, tự đi mua thuốc chứ có ai chăm.
- Có người nói bộ đội giờ không chiến tranh thì làm gì?
Thưa các bạn, tôi vợ bộ đội, ngày nào cũng nói chuyện điện thoại với chồng tôi
biết, tuy thời bình, nhưng ngày ngày anh ấy phải dậy từ 5 giờ sáng, đôn đốc
lính tập tành, chăm lo cho lính miếng ăn, giấc ngủ, tối rồi anh ấy mới có thời
gian viết giáo án, có hôm 01 giờ sáng mới dám đi ngủ. Nhiều hôm không có thời
gian nhắn một tin nhắn cho vợ.
- Đã bao giờ các bạn ngủ ngoài trời mưa chưa, năm nay là 10
năm quen chồng tôi, năm nào tôi cũng thấy anh đi diễn tập cả và những ngày diễn
tập năm nào hầu như cũng có mưa. Khi chúng ta có mái nhà che thân, thì anh đang
trong cơn mưa gió giữa rừng, khi mọi người trong chăn ấm, anh đang co ro trên
chiếc võng lạnh giá, điện thoại không còn pin để nhắn một lời hỏi thăm vợ.
- Cũng một cái lạ mà chắc nghe người ta sẽ ngạc nhiên, đó
là chồng tôi không được đi xe máy. Cái này khi mới quen tôi cũng ngỡ ngàng, tôi
lên đơn vị chơi, mà anh cũng không dám chở xe tôi, vì đi qua Trung đoàn. Sau
anh giải thích cho tôi, vậy là cứ lên đơn vị là tôi lại đèo anh, đôi khi thấy
hơi nực cười. Khi tôi có bầu được 6 tháng, lên đơn vị anh, vậy mà anh bắt tôi
đèo. Tôi bực mình nói "kỉ luật thì kỉ luật, anh cứ lên đèo vợ đi coi
nào" anh cũng miễn cưỡng lên đèo tôi, nhưng sau đó hình như anh bị nhắc
nhở, sau này tôi cũng không bắt anh đèo nữa.
- Rồi những lần có đoàn kiểm tra, tôi thấy anh nói áp lực,
mệt mỏi lắm.
Bộ đội thời bình cũng không hẳn sướng đâu mọi người ạ.
Lương anh cũng chẳng được cao, mà lại chẳng giúp gì được nhiều cho vợ. Vì vậy,
đừng ai nói "lính thời bình có việc gì đâu mà làm nhé".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét