Thứ Ba, 16 tháng 11, 2021

Văn nghệ sĩ “trở cờ” – những ranh giới không thể xóa nhòa và những sự thật không thể bôi vẽ

 

Gần đây, Phạm Trần, một cái tên khá quen thuộc trong làng “dân chủ”, lại tung lên mạng internet bài viết “Tại sao văn nghệ sĩ bỏ đảng chạy lấy người”. Xuyên suốt bài viết vẫn là giọng điệu đổi trắng thay đen, quy chụp mọi lỗi lầm đều do Đảng, do chế độ, đồng thời ra sức biện minh, bênh vực cho những kẻ “trở cờ”, chống lại đất nước.

Văn học, nghệ thuật cùng các văn nghệ sĩ có vai trò rất lớn trong đời sống văn hóa tinh thần của nhân dân, đất nước. Tuy nhiên trên thực tế, không ít văn nghệ sĩ, do có quan điểm, lập trường, nhận thức phiến diện, cực đoan, sai lầm… đã cho ra đời những tác phẩm văn học, nghệ thuật đi ngược lại giá trị chân – thiện – mỹ, trái với thuần phong mỹ tục của dân tộc, thậm chí mang tư tưởng phản động, chống đối. Để biện minh, họ cố tình cổ xúy cho cái gọi là “nghệ thuật vị nghệ thuật”, thậm chí còn hàm hồ cho rằng “văn học, nghệ thuật do Đảng lãnh đạo là thứ văn học, nghệ thuật minh họa nghị quyết” và quy chụp những tác giả, nhà phê bình có quan điểm chính thống là “bồi bút cho Đảng”. Các “nhà dân chủ” thì gào thét, đòi mở cửa cho những “luồng gió mới” trong sáng tạo văn học, nghệ thuật. Như trong bài viết của Phạm Trần cho rằng: “việc kiểm soát tư tưởng văn nghệ sỹ là công tác sống còn của chế độ”, hoặc “có những xung đột về quan niệm sáng tác của các văn nghệ sĩ yêu chuộng tự do chống lại chủ trương kiểm soát, viết theo chỉ thị, hát theo viết sẵn của Tuyên giáo…, ” và “hai lối đi này sẽ không bao giờ gặp nhau”. Ra sức bênh vực cho những văn nghệ sĩ “trở cờ”, Phạm Trần cho rằng việc lên án họ giống như “gắp lửa bỏ bàn tay những nghệ sỹ lương thiện”, và sự thiện lương đó của văn nghệ sỹ, trong quan điểm của Phạm Trần và đồng bọn nghĩa là chống lại “chính sách hà khắc của Đảng”.

Cần phải khẳng định rằng, hiện thực xã hội luôn là mảnh đất màu mỡ, mà trên đó các tác phẩm văn học, nghệ thuật sinh sôi, nảy nở. Đến lượt mình, văn học, nghệ thuật, tự thân nó với 3 chức năng chủ yếu: nhận thức – giáo dục – thẩm mỹ, lại tác động trở lại tới đời sống tinh thần và sự vận hành, phát triển của xã hội. Ở đó, sự thiếu vắng hoặc hời hợt ở bất kỳ chức năng nào cũng đều dẫn đến một sản phẩm nghệ thuật kém giá trị, nếu không muốn nói là tầm thường và tệ hại. Theo đó, một tác phẩm văn học, nghệ thuật dưới lăng kính của người nghệ sĩ, nhất là của những nghệ sĩ tên tuổi và có ảnh hưởng lớn tới công chúng, khi phản ánh hiện thực hoặc một phần hiện thực cuộc sống xã hội, nhưng lại phản ánh một cách méo mó, lệch lạc, đồng thời lại được tung hô, cổ xúy, lan truyền có chủ ý, thì hệ quả của nó là vô cùng to lớn. Có lẽ vì vậy mà đám “dân chủ” đang ra sức lừa mị nhân dân và tự huyễn hoặc bản thân rằng chúng cũng như những kẻ trở cờ đó như là những người “đại diện của nhân dân”, là “người dám nói tiếng nói của dân”?

“Phản động” và “yêu nước” là hai phạm trù đối nghịch, không thể xóa nhòa ranh giới, dù bằng bất cứ cách thức nào. Cố tình đánh đồng “phản động” với “yêu nước” là cách thức mà đám dân chủ cuội dùng để che đậy bản chất thật của mình, bản chất của những kẻ tội đồ – phản động nhưng lại nhân danh lòng yêu nước. Không phải ngẫu nhiên mà các nhà dân chủ lại ra sức hô hào, cổ xúy cho các phong trào lật sử, hòng rửa tội cho những kẻ phản quốc, đánh đồng giữa những người có công với đất nước với những kẻ làm tay sai cho giặc. Cũng không phải ngẫu nhiên mà những hội nhóm như “Nhân văn giai phẩm”, “Văn đoàn độc lập” cùng với đám nghệ sĩ “trở cờ”… lại được chúng hết lời ca tụng. Đó chẳng qua là sự biện minh kệch cỡm cho những hành động chống phá, đi ngược lại lợi ích của quốc gia, dân tộc mà thôi.

Và những văn nghệ sĩ, dù vì bất cứ lý do gì, lại cam tâm tiếp tay cho những hành động phá hoại đất nước này, thì họ không còn xứng đáng với sự mến mộ của công chúng, không xứng đáng với danh xưng “nghệ sĩ”. Đúng như cái cách mà Phạm Trần nói trong bài viết của y: “khi một nhà văn đã can đảm viết lên sự thật là họ đã đánh đổi cả lương tâm và danh dự để bảo vệ tác phẩm”; tức là cái “sự thật” méo mó, dị hợm được các nghệ sĩ “trở cờ” bôi vẽ, nhào nặn đó, đã được trả giá bằng chính lương tâm và danh dự của họ.

Lẽ nào đó là hành động và biểu hiện của lòng yêu nước? Không! Chắc chắn là không! Bởi những người Việt Nam yêu nước, có lương tri không bao giờ hành động như vậy. Có những ranh giới không thể xóa 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét