Thứ Ba, 2 tháng 9, 2025

ĐỪNG ĐỂ NGỤY BIỆN THAY THẾ SỰ THẬT

 

Trên trang Baotiengdan, bài viết “Đảng bóc lột công nhân ra sao?” đã lan truyền những quan điểm sai trái và kích động, tập trung vào phủ nhận vai trò lãnh đạo của giai cấp công nhân thông qua đội tiền phong là Đảng Cộng sản Việt Nam, đồng thời cổ xúy, kêu gọi cho việc hình thành và hợp thức hóa các tổ chức, hội nhóm đối lập, nhằm chống phá chế độ.

1. Bài viết đã cố tình đối lập hóa giữa giai cấp công nhân với “những người đại diện” trong Đảng. Mục đích của việc tạo cảm xúc bất bình bằng hình ảnh tương phản mà bài viết nhắm tới không gì khác là nhằm quy chụp “Đảng đã phản bội giai cấp công nhân”.

Những lập luận ấy hoàn toàn dựa trên định kiến, không có cơ sở lý luận hay thống kê thực chứng. Cần khẳng định rằng: Sự tồn tại của giai cấp tư sản luôn gắn liền với giai cấp công nhân. Đây là hai giai cấp luôn tồn tại mâu thuẫn đối kháng về lợi ích, mà ở đó, giai cấp công nhân là lực lượng bị giai cấp tư sản tước đoạt quyền lợi thông qua việc chiếm đoạt giá trị thặng dư. Những con số về mức lương và đời sống của công nhân mà bài viết “Đảng bóc lột công nhân ra sao?” đưa ra, nếu có thật, thì cũng chỉ phản ánh rõ hơn sự bất bình đẳng, mà thủ phạm của nó chính là giai cấp tư sản. Chưa kể, việc tác giả đưa ra sự so sánh về mức lương của công nhân Việt Nam với mức lương của công nhân ở các nước khác là một sự so đo hoàn toàn khập khiễng, mang nặng sự áp đặt, chủ quan.

2. Ở Việt Nam, những khó khăn trong đời sống của một bộ phận công nhân là thực tế, nhưng nó bắt nguồn từ trình độ phát triển của lực lượng sản xuất, chất lượng quản trị doanh nghiệp, và cả từ chính sự phân hóa trong nội bộ giai cấp công nhân. Việc bài viết nêu trên cố tình rêu rao rằng “giới lãnh đạo” sống giàu sang trên lưng giai cấp công nhân là một sự quy chụp thiếu căn cứ. Cuộc đấu tranh phòng chống tham nhũng hiện nay đã và đang xử lý nghiêm nhiều trường hợp thoái hóa biến chất, trong đó có những người từng giữ vị trí lãnh đạo cao. Không thể lấy số ít đó để phủ định bản chất toàn bộ đội ngũ cán bộ, càng không thể từ đó suy ra rằng Đảng phản bội lợi ích của người lao động.

Khoác lên mình chiếc áo “công lý cho người lao động”, tác giả bài viết “Đảng bóc lột công nhân ra sao?” cho rằng: Vai trò lãnh đạo của giai cấp công nhân chỉ tồn tại “trên giấy tờ” và “họ không có quyền lựa chọn đại diện cho mình”. Tác giả đưa ra nhận định hết sức phi lý rằng Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam chỉ là “cầu nối”, là cánh tay nối dài của chính quyền để “thực thi các chính sách từ trên xuống”. Vì vậy, theo bài viết, “công nhân phải có quyền thành lập công đoàn độc lập” để thực hiện nguyên tắc hết sức cải lương, phi thực tế, đó là: “ai sáng tạo ra của cải, người đó phải có quyền quyết định phân phối của cải”.

Đây là sự đánh tráo các khái niệm một cách phiến diện, hòng gieo rắc hoài nghi trong nội bộ giai cấp công nhân, đồng thời cổ súy cho cái gọi là “công đoàn độc lập”. Không có mô hình công đoàn nào là “phi chính trị” như họ cố gắng ngụy trang. Ở nhiều nước, công đoàn độc lập thực chất là một hình thức tập hợp lực lượng đối kháng với nhà nước – thông qua gây rối, đình công, gây sức ép chính trị từ đường phố thay vì đối thoại trong thể chế. Cái giá phải trả thường là bất ổn xã hội, sản xuất đình trệ và thiệt hại trực tiếp lại chính là người lao động. Ở Việt Nam, hệ thống công đoàn hoạt động trong khuôn khổ hiến pháp và pháp luật, với mục tiêu là nâng cao đời sống và bảo vệ quyền lợi hợp pháp của người lao động trong sự hài hòa với lợi ích quốc gia. Những người kêu gọi “độc lập hóa công đoàn” không quan tâm đến việc tăng lương, cải thiện môi trường làm việc hay đào tạo kỹ năng cho công nhân, mà chỉ quan tâm đến một điều duy nhất: Tạo ra đối trọng chính trị.

3. Nguyên tắc “ai làm ra của cải phải có quyền quyết định phân phối” nghe có vẻ hợp lý nhưng lại là một kiểu đánh tráo khái niệm giữa quyền sở hữu với vai trò quản lý – điều tiết xã hội. Trong thực tế, việc phân phối giá trị không chỉ dựa trên sức lao động cá nhân mà còn phụ thuộc vào tính chất của nền sản xuất xã hội, hệ thống pháp luật, nghĩa vụ thuế, các cơ chế tái phân phối để đảm bảo công bằng xã hội. Ở một nền kinh tế hiện đại, không ai có thể đơn phương “quyết định phân phối” toàn bộ thành quả do mình làm ra. Các nguyên tắc phân phối hiện đại dựa trên công bằng tương đối, do nhà nước làm trung gian điều tiết. Nếu phủ nhận vai trò của cơ chế điều tiết, phủ nhận nguyên lý phân phối vì lợi ích cộng đồng thì tất yếu dẫn đến bất bình đẳng, đầu cơ và phân hóa xã hội.

Những lập luận trong bài viết nêu trên cố tình biến các vấn đề xã hội có tính khách quan thành vấn đề chính trị đối lập, bằng cách quy kết nguyên nhân cho “bản chất” của Đảng hoặc mô hình tổ chức hiện hành. Đây là cách làm không nhằm sửa chữa hiện thực, mà nhằm gây đổ vỡ hệ thống. Thực tế cho thấy, để cải thiện đời sống công nhân cần tổng hòa nhiều yếu tố: Tăng năng suất lao động, cải thiện chất lượng giáo dục nghề, kiểm soát chi phí, nâng cao vai trò của công đoàn, giám sát chặt chẽ doanh nghiệp… Không có giải pháp “lật đổ hệ thống để có công bằng tức thì” như những bài viết kiểu này cổ vũ. Bất ổn chính trị luôn là đòn giáng mạnh nhất vào đời sống người lao động. Bài viết “Đảng bóc lột công nhân ra sao” không đưa ra một giải pháp nào cho người công nhân – ngoài việc gieo rắc sự thù ghét và kêu gọi phá vỡ các thiết chế hiện có. Những luận điệu mang tính kích động, dễ gây ngộ nhận và chia rẽ trong nội bộ xã hội cần phải được nhận diện, đấu tranh và loại bỏ ra khỏi đời sống xã hội./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét