Từ cổ chí kim, từ đông sang tây xưa
nay bất cứ quôc gia nào trong lịch sử nhân loại được coi là hùng cường, khi và
chỉ khi quốc gia đó tự đứng vững trên đôi chân của mình, khẳng định được sức
mạnh thật sự bằng nội lực.
Ấy thế mà lâu nay trên không gian
mạng vẫn thường nghe đám tàn dư và những người có tư tưởng hướng ngoại cho rằng
“Việt Nam muốn bảo vệ được chủ quyền biển, đảo thì cách duy nhất là phải liên
minh quân sự với Hoa Kỳ”. Bàn về vấn đề này, nhận diện rõ một số vấn đề sau:
Muốn bàn về vấn đề của người Trung
Quốc, hãy ngược dòng lịch sử của chính người Trung Quốc để hiểu họ! Binh thư có
câu “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”. Thời Tam quốc bên tàu, Lưu
Chương ở Ích châu và Trương Lỗ ở Hán Trung là hàng xóm, láng giềng của nhau.
Trương Lỗ có thực lực mạnh hơn thường hay mang quân xâm phạm Ích châu của Lưu
Chương. Thay vì trấn an lòng dân, tập trung huấn luyện binh lực để đối phó với
Trương Lỗ thì Lưu Chương lại chọn cách mời Lưu Bị mang quân từ Kinh Châu vào
Xuyên Thục để giúp mình đánh Trương Lỗ, dù cho mưu sĩ khuyên can, Lưu Chương
vẫn không nghe. Lưu Bị vui mừng nhận lời vì Lưu Chương trúng kế (kế của Bàng
Thống và Trương Tùng, Pháp Chính là muốn Lưu Bị lấy đất Xuyên Thục để cùng với
đất Kinh Châu tạo thành một thế lực đủ sức đối trọng với Tào Tháo và Tôn
Quyền).
Mượn cớ Lưu Chương không cung cấp đủ
lương thảo cho mình để đánh Trương Lỗ…Lưu Bị mạng binh quay lại đánh chiếm và đoạt
được Ích Châu của Lưu Chương. Lưu Chương mất cả Xuyên Thục trong tay người anh
em cùng dòng dõi Hán thất của mình, đau đớn tột độ, ngửa mặt lên trời mà than
khóc nhưng mọi sự đã quá muộn mạng. Đó chính là chưa đuổi được beo cửa trước đã
rước sói vào cửa sau. Họa mất nước đến từ quyết định sai lầm của Lưu Chương, kẻ
bất trí vì đã rước giặc vào nhà. Vậy nên nếu chúng ta dựa vào Mỹ để chống Trung
Quốc thì không chắc đảo có giữ được hay không nhưng chắc chắn là chúng ta sẽ
phải làm chư hầu của Hoa Kỳ, có khi đất nước ta lại chẳng rơi vào tay người Mỹ
đó chăng. Hàn Quốc và Nhật Bản hiện nay dù kinh tế phát triển hùng mạnh nhưng
không tự bảo vệ được mình; Hàn phải trả 5 tỷ USD, Nhật trả 8 tỷ USD mỗi năm để
được quân đội Mỹ bảo vệ. Một quốc gia muốn mạnh toàn diện thì về lau về dài
phải làm tốt hai nhiệm vụ chiến lược là xây dựng và bảo vệ Tổ quốc!
Chính sách “ba không” mà Việt Nam
lực chọn đó là: không tham gia các liên minh quân sự, không là đồng minh quân
sự của bất kỳ nước nào, không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam
và không dựa vào nước này để chống nước kia. Đây là chính sách thể hiện sự cơ
trí và hợp thời thế của chúng ta. Việt Nam muốn bảo vệ độc lập, tự do và toàn
vẹn lãnh thổ đồng thời giữ môi trường hòa bình, thân thiện với tất cả các nước
trên thế giới. Vừa bảo vệ được chủ quyền vừa tranh thủ được sự ủng hộ của quốc
tế, đó có thể xem là thượng sách để giữ nước vậy! Chúng ta không theo tàu để
chống Mỹ, không theo Mỹ để chống tàu; viễn giao, cận giao vì hơn ai hết người
Việt hiểu rõ và trân quý nhất giá trị của hòa bình, độc lập, chúng ta đã chịu
quá nhiều mất mát, khổ đau do chiến tranh gây ra. Trong bối cảnh toàn cầu hóa,
muốn bảo vệ chủ quyền biển, đảo, chúng ta phải phát huy tinh thần tự lực, tự
cường và phải biết kết hợp sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại, nêu cao tính
chính nghĩa, tranh thủ sự đồng tình, ủng hộ của quốc tế, “kiên quyết, kiên trì
đấu tranh”, tăng cường hợp tác quốc tế, “tạo sự đan xen lợi ích”, “vừa hợp tác,
vừa đấu tranh”. Và cũng cần xác định, giải quyết tranh chấp trên Biển Đông là
vấn đề lâu dài, không thể nóng vội, kiên trì hợp tác tìm kiếm biện pháp hòa
bình để giải quyết tranh chấp, không làm phức tạp thêm tình hình, bảo vệ lợi
ích chính đáng của ta, đồng thời tôn trọng lợi ích chính đáng của các nước trên
cơ sở tuân thủ luật pháp quốc tế.
Vấn đề chủ quyền biển, đảo, Việt Nam
đã thể hiện sự khôn khéo khi đấu tranh bằng biện pháp ngoại giao, hòa bình trên
tinh thần luật pháp quốc tế. Vận dụng linh hoạt bằng tổng hợp các giải pháp phi
chiến tranh, bước đầu đem lại hiệu quả rất cao. Việc tàu Hải Dương 8 của Trung
Quốc thăm dò trái phép tại Bãi Tư chính của Việt Nam, tàu Hải cảnh Trung Quốc
đâm chìm tàu cá của ngư dân ta là hành động vi phạm luật pháp quốc tế, vi phạm
chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán của chúng ta; chúng ta đã đấu
tranh không ngừng nghỉ bằng ngoại giao, bằng biện pháp hòa bình. Cộng đồng quốc
tế ủng hộ chúng ta; tàu Hải Dương 8 buộc phải rút khỏi Bãi Tư chính. Hiện đang
tố cáo Trung Quốc tại Liên hợp quốc; đó là không dùng chiến tranh mà vẫn giữ
vững được chủ quyền, không đánh mà thắng, là thượng sách, là giải pháp tối ưu.
Vấn đề biển đông,đặc biệt là Hoàng Sa (mất năm 1974 trong tay ngụy Sài Gòn) và
một số đảo bị mất vào tay Trung Quốc ở Trường Sa. Chúng ta nhất định phải kiên
trì và hi vọng vào sự quật khởi trong tương lai khi mà quốc lực vững mạnh, thời
thế thích hợp để lấy lại chứ không thể nôn nóng đòi kích động chiến tranh với
Trung Quốc.
Hiện nay, sức mạnh tổng hợp của quốc
gia, thế và lực của ta trên các vùng biển, đảo đã tăng lên nhiều. Hải quân nhân
dân Việt Nam được Đảng, Nhà nước ưu tiên đầu tư tiến thẳng lên hiện đại, có sự
trưởng thành, lớn mạnh vượt bậc, đủ sức làm nòng cốt bảo vệ chủ quyền biển, đảo
của Tổ quốc. Bộ đội Hải quân cùng các lực lượng thực thi pháp luật khác trên biển (cảnh sát biển, bộ đội
biên phòng, kiểm ngư…) không quản ngại khó khăn, gian khổ, hiểm nguy; kiên
cường bám trụ nơi “đầu sóng, ngọn gió”; đêm ngày tuần tra, kiểm soát, khẳng
định, bảo vệ chủ quyền, giữ bình yên biển, đảo, thực sự là điểm tựa tin cậy cho
nhân dân yên tâm vươn khơi bám biển, phát triển kinh tế. Đặc biệt, mỗi khi phải
đối mặt với tình huống phức tạp, căng thẳng, các lực lượng trên biển luôn nêu
cao ý chí quyết tâm “còn người, còn biển, đảo”, “một tấc không đi, một li không
rời”; thực hiện đúng đối sách, phương châm, tư tưởng chỉ đạo; khôn khéo, kiên
quyết, kiên trì bảo vệ vững chắc chủ quyền, lợi ích quốc gia, an ninh,
trật tự trên biển; không để xảy ra xung đột; giữ vững môi trường hòa bình, ổn
định để phát triển đất nước và mở rộng quan hệ hợp tác với các nước.
Từ những luận
điểm trên, có thể thấy luận điệu dựa vào Mỹ để bảo vệ chủ quyền biển, đảo và
lấy lại Hoàng Sa là luận điệu của những kẻ bất trí; nó chẳng khác nào chuyện
Lưu Chương mời Lưu Bị mang quân vào Xuyên, Thục để đánh Trương Lỗ như mọi người đã thấy.
X.V
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét