Vốn là F0 khỏi bệnh, lại từng học qua chuyên môn điều dưỡng, khi tham gia chăm sóc bệnh nhân Covid-19, mình được bố trí phục vụ tại khu điều trị bệnh nhân nặng. Dù đã trải qua những ngày nhiễm bệnh, từng cảm nhận rõ các triệu chứng và mức độ nguy hiểm của Covid-19, nhưng khi tiếp xúc với các bệnh nhân nặng, mình vẫn có chút lo âu, bởi bệnh tình diễn biến quá nhanh và khó lường, bệnh nhân cần sự theo dõi, chăm sóc thường xuyên, liên tục. Thấu hiểu phần nào nỗi lòng người bệnh và những nguy cơ đe dọa tính mạng bệnh nhân, mình tự nhủ phải làm việc chuyên cần, tỉ mỉ, theo dõi sát diễn biến bất thường của từng bệnh nhân trong khu vực được giao, kịp thời hỗ trợ và báo cáo bác sĩ xử trí những tình huống bất trắc.

Trưởng thành từ tâm dịch
  Các đại biểu kiểm tra cơ sở vật chất bên trong Trung tâm điều trị bệnh nhân Covid-19 (Bệnh viện Quân y 175) tại Lễ ra mắt Trung tâm. Ảnh: Hùng Khoa

 

Mình còn nhớ, sáng hôm đó, trong số những bệnh nhân mình được giao hỗ trợ chăm sóc có một người đàn ông trạc 65 tuổi, có bệnh lý nền, phải thở oxy; ho nhiều, khó thở. Bác sĩ dặn phải chú ý tới bệnh nhân này nhiều hơn. Khoảng 9 giờ sáng, bệnh nhân ho liên tiếp, thở khò khè, đứt quãng. Mình liền chạy lại đỡ bệnh nhân nằm nghiêng, vỗ lưng và hướng dẫn bệnh nhân cố gắng hít thở thật sâu, rồi từ từ thở ra. “Cố gắng lên bác, tập hít vào, thở ra theo nhịp đếm của cháu...”.

Bệnh nhân gắng sức làm theo, nhưng do thể trạng suy kiệt nên hít thở yếu, lại có đờm nên càng khó khăn. Mấy phút trôi qua, tình trạng khó thở vẫn chưa cải thiện, cứ thế này bệnh nhân sẽ rất mệt và nguy hiểm. Nhớ lại kỹ thuật đã được học ở trường và được tập huấn trong bệnh viện, mình quyết định lấy y cụ hỗ trợ, thực hành hút đờm cho bệnh nhân. Dù động tác chưa thực sự thuần thục, nhưng nhịp thở của bệnh nhân dần tiến triển rõ rệt, bớt khò khè, hơi thở đều đặn và sâu hơn. Ít phút sau, bệnh nhân ngồi dậy và tự hít thở. Nhìn vậy, trong lòng mình bỗng thấy vui vui...

Những ngày sau, được sự nhất trí của bác sĩ, mình được thực hiện thêm nhiều kỹ thuật hỗ trợ bệnh nhân, góp phần cải thiện sức khỏe người bệnh. Với kinh nghiệm, cảm xúc và thực tiễn đã trải qua, mình cố gắng làm thật tốt công việc hằng ngày, lan tỏa niềm tin và tinh thần lạc quan giúp người bệnh vững tâm chiến thắng bạo bệnh. Đến nay, mình cảm nhận được sự trưởng thành cả về chuyên môn và bản lĩnh. Đó là niềm vui lớn, là cơ hội tích lũy kiến thức, hành trang bổ ích cho nghề nghiệp tương lai. Nhưng mình cũng rất buồn, bởi dịch Covid-19 quá tàn khốc, cướp đi sinh mạng của hàng vạn đồng bào trong cả nước. Ngay tại nơi mình đang làm việc cũng đã có những bệnh nhân vĩnh viễn ra đi... Trong niềm vui trưởng thành từ thực tiễn, mình vẫn ao ước: Giá như dịch bệnh đừng xảy ra...!

NGUYỄN MINH TÂM