Cách mạng Tháng Tám 1945 thành công là một
sự kiện có ý nghĩa lịch sử to lớn trong công cuộc dựng nước và giữ nước của dân
tộc ta. Thế nhưng, đâu đó vẫn có những luận điệu trắng trợn phủ nhận giá trị của
Cách mạng tháng Tám như là một sự “ăn may” (?).
Những người phủ nhận giá trị của Cách mạng
Tháng Tám lập luận rằng: Từ sau cuộc đảo chính của Nhật (09/3/1945), Việt Nam
không còn là thuộc địa của Pháp, mà là thuộc địa của Nhật. Bởi lẽ, khi phát xít
Nhật tuyên bố đầu hàng vô điều kiện thì ở Việt Nam xuất hiện “khoảng trống quyền
lực”, cho nên – theo họ, bấy giờ cách mạng chỉ cần nổ ra là giành thắng lợi. Từ
cách nhìn ấu trĩ và giản đơn như vậy, họ cho rằng “Cách mạng Tháng Tám là một sự
ăn may”. Quan điểm này thực chất là nhằm phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng, sức
mạnh của quần chúng, từ đó phủ nhận sự nghiệp cách mạng vĩ đại của nhân dân ta.
Vậy đâu là sự thật?
Ngay từ năm 1939, Đảng ta đã trực tiếp
chuẩn bị cả về đường lối, căn cứ địa và lực lượng cách mạng để tiến khởi nghĩa
giành chính quyền khi thời cơ đến. Cùng với chủ trương tổng khởi nghĩa, Đảng ta
xác định phải xây dựng căn cứ địa cách mạng vững chắc ở Bắc Sơn, Cao Bằng. Đặc
biệt, chúng ta đã xây dựng Việt Bắc thành căn cứ địa hoàn chỉnh; trong đó,
Tuyên Quang được xác định là “Thủ đô kháng chiến”, nhằm “tạo thế” quan trọng để
Tổng khởi nghĩa đi đến thắng lợi sau này.
Cách mạng muốn thành công phải có lực lượng,
vì thế Đảng ta đã rất quan tâm đến xây dựng lực lượng vững mạnh. Đó là từ xây dựng
lực lượng chính trị, xây dựng lực lượng bán vũ trang quần chúng, từ đó phát triển
thành lực lượng vũ trang cách mạng vào các Hội Cứu quốc của Mặt trận Việt Minh
theo sáng kiến của Chủ tịch Hồ Chí Minh (5/1941). Qua đó, Đảng ta đã tập hợp được
đông đảo quần chúng đứng về phía Đồng minh trong cuộc đấu tranh chống phát xít.
Đặc biệt, ngày 22/12/1944, Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân ra đời làm
lượng vũ trang nòng cốt với nhiệm vụ tuyên truyền vận động nhân dân nổi dậy và
gây dựng cơ sở chính trị cho khởi nghĩa sắp đến.
Cùng với việc tạo thời cơ, Đảng ta đã đạt
đến đỉnh cao của nghệ thuật nắm và giành thời cơ. Nếu điều kiện chín muồi đã đến
mà không nắm lấy thời cơ, chờ đợi địch đầu hàng, trao quyền độc lập thì đó chỉ
là sự ảo tưởng và cơ hội ngàn vàng đó sẽ không bao giờ đến. Nên nhớ rằng, sau
cuộc đảo chính (09/3/1945), ở Việt Nam, Nhật vẫn còn khoảng 100.000 quân, với đầy
đủ vũ khí, trang bị… Trong thời điểm nhạy cảm đó, quân Nhật vẫn có thể nổ súng
vào lực lượng khởi nghĩa với lý do tự vệ, để giữ gìn trật tự tại nơi đóng quân
và chờ quân Đồng minh tới giải giáp…
Khi ngày 15/8/1945, Nhật Hoàng tuyên bố
đầu hàng quân Đồng minh vô điều kiện. Ở Việt Nam, bọn tay sai của chúng cũng đã
hoang mang đến cực độ. Lúc này, Chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn luôn theo dõi sát tình
hình và khẳng định: “đây là một thời cơ quý và hiếm nếu bỏ qua thì không bao giờ
có nữa”, và Người ra lời hiệu triệu: “Dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn
cũng phải giành cho được độc lập dân tộc”. Như vậy, chính Đảng ta và Chủ tịch Hồ
Chí Minh đã nhận thức được tầm quan trọng của thời cơ, dự báo được thời cơ,
đánh giá chính xác thời cơ và kiên quyết chớp thời cơ để nổi dậy Tổng khởi
nghĩa giành chính quyền.
Ngày 13/8/1945, khi Nhật sắp đầu hàng đồng
minh, Trung ương Đảng và Tổng bộ Việt Minh lập tức thành lập Ủy ban khởi nghĩa
toàn quốc. Vào 23 giờ cùng ngày, Ủy ban khởi nghĩa toàn quốc ra “Quân lệnh số
1”, phát động Tổng khởi nghĩa trong cả nước. Ngày 14-15/8/1945, Hội nghị toàn quốc
của Đảng thông qua kế hoạch lãnh đạo toàn dân Tổng khởi nghĩa giành chính quyền.
Ngày 16-17/8/1945, Quốc dân Đại hội được triệu tập tại Tân Trào, thông qua 10
chính sách của Mặt trận Việt Minh, cử ra Ủy ban Dân tộc Giải phóng Việt Nam do
Hồ Chí Minh làm Chủ tịch. Từ ngày 18 đến ngày 28/8/1945, Đảng ta đứng đầu là Chủ
tịch Hồ Chí Minh đã kịp thời phát động toàn dân Tổng khởi nghĩa giành chính quyền
trong toàn quốc.
Về sự kiện Nhật chỉ đầu hàng ta phải nhận
thức rõ là Nhật đầu hàng Đồng minh chứ không đầu hàng nhân dân Việt Nam. Do vậy,
bằng khả năng cách mạng của cả dân tộc, chúng ta phải đập tan bộ máy chính quyền
của đế quốc tay sai, thiết lập chính quyền cách mạng. Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng
nói, phải giành được chính quyền trước khi quân Đồng Minh vào Đông Dương và đứng
ở vị thế người làm chủ nước nhà để đón tiếp quân Đồng minh vào giải giáp vũ khí
của quân đội Nhật. Nếu như không có một cuộc cách mạng thành công, không thành
lập được chính quyền nhân dân thì đất nước ta bấy giờ sẽ tiếp tục rơi vào tay một
thế lực thực dân và một chính quyền thuộc địa khác.
Lịch sử cho thấy, cùng vào thời điểm năm
1945, không phải bất cứ nơi nào đang chịu ách chiếm đóng của Phát-xít đều có thể
bùng nổ cách mạng và giành thắng lợi. Chỉ có quốc gia nào có sự chuẩn bị chu đáo,
có sự lãnh đạo của Đảng tiên phong, chớp được thời cơ và huy động được sức mạnh
của toàn dân tộc với tinh thần "đem sức ta mà tự giải phóng cho ta"
thì mới có khả năng giành được chính quyền. Vì vậy, giá trị lịch sử và ý nghĩa
thời đại của Cách mạng Tháng Tám là không thể phủ định được. Và mọi mưu toan chống
phá, sự suy diễn chủ quan về cuộc cách mạng này đều không có giá trị.
Đình
Thụ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét