Thứ Năm, 22 tháng 10, 2020

Quặn lòng mùa lũ

 Biết bao năm, bão lũ nhấn chìm nhà cửa, đồng điền, cây cối, gia súc… nhấn chìm hết công lao của cha mẹ, những người dân quê mình ngày đêm làm lụng đổ mồ hôi, công chị chăm bón, công anh gánh gồng. Có năm lũ chồng lũ, bão nối tiếp bão. Người dân vừa gượng dậy lại vấp phải lo lắng hãi hùng...

Cứ nghe tin bão là tất cả thuyền chài ra khơi phải nhanh chóng trở về, mọi người lo lắng chuẩn bị tinh thần ứng phó. Mẹ lại đôn đáo tìm cách di chuyển những thứ như thóc gạo, ngô khoai, gia súc… hay những vật dụng được gọi là quý giá của người nông dân nghèo. Cha lo buộc lại mái nhà phòng tốc mái. Khúc ruột miền Trung bao đời nay phải đối mặt với thiên tai. Bao con sông ngày thường dịu dàng phẳng lặng, đến mùa mưa bão bỗng gầm thét hung dữ. Và biển nữa, biển mịt mù những con sóng cao rùng rợn.

quan long mua lu
Người dân đắng lòng mùa mưa lũ

Hầu như năm nào quê mình cũng phải gánh chịu mùa bão lũ. Thuở ấu thơ con đã quen với cảnh nước ngập lênh láng và gió giật tứ bề. Vậy mà người quê mình vẫn cố bám trụ nơi đất quê, sống nhọc nhằn và chịu khó. Giờ con ra phố vẫn rưng rưng trái tim đồng cảm với người dân quê mình, thị trấn quê mình, căn nhà nhỏ của mình đang phải chịu bao nhiêu xa xót. Biết bao năm, bão lũ nhấn chìm nhà cửa, đồng điền, cây cối, gia súc… nhấn chìm hết công lao của cha mẹ, những người dân quê mình ngày đêm làm lụng đổ mồ hôi, công chị chăm bón, công anh gánh gồng. Có năm lũ chồng lũ, bão nối tiếp bão. Người dân vừa gượng dậy lại vấp phải lo lắng hãi hùng.

Con về quê khi cơn bão vừa đi qua. Người quê mình sau cuộc chiến đấu không cân sức với thiên tai, đang khẩn trương giải quyết những hậu quả. Từ xưa quê mình gọi đây là mùa bão đổ, nghe đắng đót trong lòng. Mùa bão đổ cũng là mùa lo lắng, mùa run rẩy của người dân. Rất nhiều người con xấu số đã ngã xuống, sự mất mát nào cũng xoáy vào chúng ta niềm rưng rưng tiếc nhớ.

Mùa mưa bão năm nay, ngôi nhà của cha mẹ quá bé nhỏ, nó chẳng chịu được một cái liếm của cơn bão ác nghiệt. Nó quằn quại trong gió táp, cho dù công sức cha buộc ghìm mái ngói cẩn thận từ lúc mới nghe tin. Nhà ta bao lần đổ vì bão rồi nhỉ? Cha có thể nói rõ cho con biết tai ương và diễn biến của từng cơn bão, vào năm bao nhiêu, tháng nào, thiệt hại của bà con ra sao. Cha ghi nhớ hết. Mẹ rưng rưng cùng cha, người thân dựng lại căn nhà nhỏ nhoi. Con cùng mọi người xếp lại những viên gạch trong đống đổ nát, băng bó lại những vết thương của ngôi nhà. Cha động viên, nhà đổ còn dựng được chứ người đổ thì… Cha lại lấy đó làm bài học cho con, để con cố gắng học hành, thành đạt. Trong bao đôi mắt lo âu, sợ hãi mùa mưa bão vẫn hằn lên niềm tin của tinh thần cộng đồng. Bởi sự tương hỗ, trợ giúp lẫn nhau, cùng vượt qua khó khăn đã trở thành truyền thống quý báu, thành sức mạnh để chiến đấu với khó khăn.

Ngoài kia trời vẫn mưa mà lòng dâng lên nỗi thương người quê, cha mẹ, họ hàng. Khuôn mặt cha nhăn nheo những vết chân chim, sự khắc khổ của thời gian và tuổi già hiện lên dáng cha. Còn tóc mẹ khô khốc buông xuống, nửa trắng nửa đen vì nhiều nỗi lo toan. Con có thể ví rằng chữ con học ngoài phố nhiều bằng lo lắng của mẹ, bằng sự mong đợi của cha. Bão là gì? Là thiên tai, là những thử thách trút xuống con người. Mỗi con người đâu chỉ gặp bão của thiên nhiên, mà còn vướng trong bão cuộc đời mai phục đâu đó. Ở trong nhà trọ ngoài phố, con mơ ước sau này có một ngôi nhà khang trang đón cha mẹ lên sống, an hưởng tuổi già, bù đắp những mệt mỏi bao năm thống khổ. Nhưng để ước mơ đó thành hiện thực, con phải cố gắng hơn nhiều.

Quê ơi, bao người con quê mình sẽ vẫn phải đối mặt những cơn bão. Con biết mình phải sống tốt, làm người tốt, để đừng gây thêm cơn bão nào khác cho cha mẹ, mà kết thành những mùa hoa gửi về nơi quê xa nghèo ấy. Mong gánh vác phần nào sức nặng để vai hai đấng sinh thành đừng oằn thêm. Tạm biệt quê hương, cha mẹ và bao người thân, con lại ra phố học hành. Ánh mắt mẹ rưng rưng mong con khỏe mạnh, còn cha nở nụ cười động viên. Những em bé với ánh mắt ngây thơ ở đầu làng, có em thập thò sau bức tường rêu tiễn tôi. Sau này trong số những em nhỏ ấy sẽ có người thắp ước mơ ra phố học hành như tôi. Cũng có em ở lại với đất quê, làm lụng, lấy vợ lấy chồng, đối mặt mùa bão và cùng làm nên sức sống của vùng đất kiên cường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét