Trong
những năm tháng đen tối của lịch sử dân tộc,
khi thực dân Pháp xâm lược nước ta 1858; kể từ đó nhân dân ta sống kiếp nô lệ
với đủ cảnh đớn đau, tủi nhục, không lối thoát. Các phong trào yêu nước bị
người Pháp nhấn chìm trong biển máu. Phan Bội Châu là một trong những chí sĩ
yêu nước tiêu biểu trong thời kỳ Pháp thuộc, trong “Bài ca chúc tết
thanh niên”, Ông đã gửi gắm đến quốc dân, đồng bào
ta lời kêu gọi khẩn thiết:
“Đúc
gan sắt để dời non lấp bể; Xối máu nóng rửa vết nhơ nô lệ”
Thời
gian từ 1858 - 1945 mới là những năm tháng “quốc hận”, là những chuỗi ngày dài
đen tối nhất mà dân tộc ta, nhân dân ta phải trãi qua, là “giang sơn muôn dặm,
huyết lệ đôi hàng”. Trong thời gian đất nước ta bị hai tầng áp bức, bóc lột
(nửa thực dân - nửa phong kiến) do thực dân Pháp và chế độ phong kiến, bù nhìn,
tay sai - Triều đình Huế gây ra là chuỗi ngày dài vô hạn “ngày cũng như đêm”,
không ánh sáng, không một tiếng cười.
Cổ
nhân có câu “thời thế tạo anh hùng và anh hùng tạo ra thời thế”, và đúng như
người anh hùng Nguyễn Trãi từng nói:“Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau;
Song hào kiệt thời nào cũng có!”
Song hào kiệt thời nào cũng có!”
Ánh
sáng chân lý của thời đại đã được Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh lan tỏa trên đất
nước ta, phương Đông rực rỡ ánh hào quang chói lọi chào đón sự ra đời của Đảng
ta 03/2/1930; kể từ đây dân Việt Nam được soi đường, chỉ lối, chấm dứt gần 80
năm bế tắc trong đường lối cứu nước. Cách mạng tháng 8 thành công mà đỉnh cao
là ngày 02/9/1945, Hồ Chủ tịch đọc tuyên ngôn độc lập, khai sinh ra nước Việt
Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Kể từ đây đất nước ta chấm dứt đêm trường nô lệ. Làm nên
một Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu đưa miền Bắc đi lên xây
dựng chủ nghĩa Xã hội, dồn sức người, sức của cho công cuộc chống Mỹ, ngụy cứu
nước trên tinh thần “không có gì quý hơn độc lập, tự do” và “Nam bộ là máu của
máu Việt Nam, là thịt của thịt Việt Nam. Sông có thể cạn, núi có thể mòn. Song
chân lý ấy không bao giờ thay đổi!”. Để rồi những đôi chân không mỏi bước vào
cuộc trường chinh vĩ đại của dân tộc, đạp bằng đá núi Trường Sơn, những bước
chân Phù Đổng nhằm hướng Nam mà đi. Những chàng trai tuổi 18, đôi mươi bước vào
chiến trường miền Nam mang theo trong mình hồn thiêng sông núi, khí phách của
tiền nhân và một trái tim quả cảm, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng để viết nên
khúc hùng ca vĩ đại nhất của thế kỷ 20.
1.
Ngày 30/4/1975 là ngày mà giang sơn gấm vóc đã được thống nhất, Nam Bắc một
nhà, là ngày mà dân tộc ta chấm dứt nỗi đau chia cắt, đã qua rồi nỗi đau “ngày
Bắc đêm Nam”. Trong số những tên chóp bu, những tướng tá của ngụy đầu sỏ đã
từng theo Pháp và khi Pháp bị đánh bại thì chúng lại làm tay sai cho Mỹ để
chống lại nhân dân ta, giết hại đồng bào ta, chia lìa Bắc Nam vốn là con một
nhà. Đó cùng là ngày mà bè lũ tay sai bán nước ngụy Sài Gòn bị tổ quốc ta, nhân
dân ta đạp xuống bùn đen vạn kiếp. Là ngày mà ngụy Sài Gòn phải trả giá, phải
đền tội vì những gì chúng đã gây ra cho dân tộc này chứ không phải là ngày
“Quốc hận” hay “ngày đen tối” như luận điệu của bọn một thời liếm gót ngoại
bang béo mượt đầu như chúng bay rêu rao!
2.
“Quốc hận” có nghĩa là hận vì đã mất nước, mất tổ quốc; tuy nhiên từ ngày
30/4/1975, đất nước ta liền một dải chạy dài từ Mũi Cà mau đến cột cờ Lủng Cú,
nước Việt Nam do người Việt Nam làm chủ, nhân dân Việt Nam quyết định vận mạnh
của tổ quốc mình. Những người Cộng sản vĩ đại đã rửa mối nhục “Quốc hận” bằng
cách đánh đổ chế độ thực dân tồn tại gần 100 năm; rửa mối nhục bị chia cắt
trong 21 năm mà thủ phạm là lũ ngụy tặc “cõng rắn cắn gà nhà” chúng mày gây ra
bằng cách “đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào” thống nhất giang sơn, thu lại
từng tấc đất của tổ tiên để lại. Vậy thì đó phải là ngày mà dân tộc ta viết nên
khúc “Khải hoàn thống nhất”.
3.
“Ngày đen tối”, “Quốc hận” là khi chúng mày chối bỏ trách nhiệm của mình với
quốc gia, dân tộc, nơi đã sinh ra chúng mày để chạy trốn, không dám đối diện
với thực tế, trở thành những tên “vong gia thất thổ” ở xứ người. Sau ngày
30/4/1975, với tinh thần nhân văn cao cả, với chính sách hòa hợp dân tộc Đảng
và nhà nước và nhân dân Việt Nam đã cho chúng mày cơ hội để trở lại làm người, cãi
tạo, giáo dục để chúng mày trở thành con người theo đúng nghĩa; như lời Bác Hồ
dạy: " Đối với những đồng bào lạc lối, lầm đường, ta phải lấy tình thân ái
mà cảm hoá họ. Có như thế mới thành đại đoàn kết, có đại đoàn kết thì tương lai
chắc chắc sẽ vẻ vang" (có rất nhiều người đã tĩnh ngộ, góp sức cùng cả
nước xây dựng giang sơn tươi đẹp này). Nhưng không! Chúng mày nhất quyết bỏ lại
quê hương để đến với “xứ tự do”, lại một lần nữa theo giặc, ngày đêm chống phá
đất nước suốt 44 năm qua. Đó mới là giống cầm thú, vong quốc nô, là đáng để
hận! Xin mượn lời của Aisopos để giáo dưỡng chúng mày rằng : “Kẻ phản bội tổ
quốc, đầu hàng ngoại bang, vừa không được sự tôn trọng của ngoại bang, vừa bị
sự khinh miệt của đồng bào”. Đó mới là “chuỗi ngày đen tối” của chúng mày, nó
đã rất dài, rất dài, dài đến 44 năm! “Ngày đen tối” là chuỗi ngày mà đám lưu
vong để não ở bồn cầu đế quốc vẫn u mê không tĩnh ngộ, vẫn u mê chống phá,
xuyên tạc về tình hình Việt Nam; vẫn lười lao động và đi lừa đảo bà con Việt
Kiều để kiếm tiền dưới danh nghĩa “phục Quốc”, dù nước Việt vẫn sừng sững và
bao la biển trời!
Trong
muôn vàn tội lỗi của kiếp nhân sinh thì tội phản quốc là tội nghiệt nặng nề
nhất! Từ cổ chí kim như một lẽ tất yếu rằng :những kẻ phản bội tổ quốc sẽ luôn
nhận kết cục tủi nhục và đau đớn nhất! Hãy tĩnh mộng đi để quay về với chính
nghĩa, với tổ quốc, với nhân dân! Đó sẽ là ngày các bạn hết “quốc hận”, hết
“đen tối”, hết “vong quốc nô”. Xin mượn hai câu thơ của Văn Thiêng Tường để kết
thúc:"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử; Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh"./.
(Sự thật)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét