Học thuyết về
“Trật tự tự nhiên” là cơ sở lý luận của những người trọng nông chủ
nghĩa, họ dùng học thuyết đó để đi đến những kết luận kinh tế. Họ
nhân danh “trật tự tự nhiên” để chỉ trích chế độ đặc quyền phong
kiến và việc chế định kiểu trọng thương, nhưng lại coi trật tự tư
bản chủ nghĩa là trật tự tự nhiên.
Nội dung cơ bản của học thuyết về “trật tự tự
nhiên”:
Một là, Thừa nhận vai trò của tự do cá
nhân, coi đó là luật tự nhiên của con người không thể thiếu được (tự
do đi lại, tự do bán sức lao động). F. Kêne cho rằng các nghĩa vụ
phong kiến dựa trên luật pháp thông thường là điều trái với qui luật
tự nhiên. Từ đó ông cho rằng, chế độ phong kiến là chế độ không bình
thường, dựa trên sự dốt nát, là một sai lầm của lịch sử.
Hai là, trọng nông kêu gọi bảo đảm tự do cạnh tranh giữa
những người sản xuất hàng hóa, chống lại chế độ phường hội, vì
phường hội trong chế độ phong kiến là một trở ngại cho sự phát
triển của chủ nghĩa tư bản ở thành thị. Ông cho rằng, tự do cạnh
tranh giữa những người sản xuất hàng hóa là quyền tự nhiên. Như vậy,
trọng nông đã gắn thuyết “trật tự tự nhiên” với vấn đề tự do kinh
doanh, tự do cạnh tranh.
Ba là, trọng nông cho rằng, yếu tố không
thể thiếu được của luật tự nhiên là thừa nhận quyền bất khả xâm
phạm đối với chế độ tư hữu tư bản chủ nghĩa; chống lại tư hữu phong
kiến vì nó nằm trong tay các giai cấp có đặc quyền; phân biệt hai
loại quyền tư hữu: Tư hữu động sản (tự do liên kết, tự do sử dụng tư
bản); tư hữu bất động sản tức sở hữu ruộng đất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét