Hồ Hải tên thật là Hồ Văn Hải, sinh
năm 1959 tại Quy Nhơn, Bình Định. Thời đi học, Hồ Hải là một học trò ngu dốt và
thường hay ganh tị, nói xấu bạn học. Hắn học đi học laị mãi đến năm 1983 mới
thi vào được đại học Y Dược TP.HCM. Lúc này hắn đã 24 tuổi, trong khi ở tuổi
này người ta đã tốt nghiệp đại học và ra trường làm việc được mấy năm. Hắn học
khoa Phụ sản và bị mọi người chế nhạo vì sự ngu dốt và tính “dê xồm”, một thằng
đàn ông 24 tuổi luôn chành chọe và lợi dụng với các em sinh viên 18 tuổi trong
sáng.
Ì ạch mãi đến năm 1989 hắn xin học
thêm ngoại khoa để chạy chọt tốt nghiệp. Ra trường 4 năm không nơi nào nhận, đến
năm 1993 hắn chạy chọt vào làm không công tại bệnh viện Chợ Rẫy TP.HCM. Nhưng
trong lý lịch hắn lại khai là làm việc tại đây từ năm 1989 để lòe bịp mọi người.
Đến năm 2001, đã có nhiều phản ánh của
bệnh nhân về sự ngu dốt và tàn nhẫn của bác sĩ dỏm này, luôn tìm cách kiếm tiền
trên thân xác người nghèo, bệnh viện đã sa thải nhưng không truy cứu trách nhiệm
hình sự vì còn nhân đạo để cho hắn một con đường sống.
Bị sa thải, hắn làm phòng khám đa khoa
Phước Sơn. Mỉa mai ở chỗ, hắn dùng từ “phước” mà lại là vô phước cho những ai
bước vào phòng khám của hắn. Chỉ được một năm hắn phải nghỉ, nhưng trong lý lịch
hắn lại khai dối gạt là từ 2001- 2004. Trong thời gian thất nghiệp, hắn xin
theo tháp tùng cho “International SOS”, cũng chỉ được mấy tháng lại bị đuổi. Tư
cách của hắn đã bôi nhọ hình ảnh bác sĩ Việt Nam, nhưng trong lý lịch hắn lại
khai gian thời gian làm việc tại đó là từ 2003- 2004.
Từ năm 2004 đến nay, hắn tìm cách xin
vào làm việc tại Phòng khám đa khoa Á Châu (Asia Clinic) tại 891 Kha Vạn Cân,
P.Linh Tây, Thủ Đức. Bất cứ ở đâu hắn cũng không dấu được sự ngu dốt và kiếm tiền
một cách tàn bạo trên thân xác của người nghèo. Chuyên ngành “Phụ khoa” nhưng hắn
chỉ chăm chăm vào chuyện “mổ xẻ” để dễ lừa bịp người dân và dễ kiếm tiền. Hắn
đã làm cho bao nhiêu người “tán gia bại sản”, “tiền mất tật mang”. Hồ Hải là một
điển hình BS dỏm đang tìm mọi cách để chui luồn trong xã hội. Gọi là chữa bệnh
nhưng thực chất là hắn “nuôi” bệnh để kiếm tiền, vô lại đến thế là cùng!
Một tên bịp bợm: Theo dòng thời gian,
dễ dàng thấy sự dối trá trong khai báo, nhập nhằng, mập mờ để che dấu sự thật tội
lỗi của hắn. Nhưng hắn còn có thủ đoạn tinh vi hơn đó là sự bịp bợm. Trong
chuyên môn, hắn ăn cắp những bài phát biểu, những bài viết của người khác để
rao giảng, ăn cắp công trình của người khác để khoe khoang và che đậy sự ngu dốt.
Khi bị tác giả hoặc mọi người phản ứng thì giả danh nhiều tên gọi khác nhau để
chửi bới và bôi nhọ tác giả. Một ví dụ nhỏ: xin mời các bạn vào xem cách hắn ăn
cắp công trình của TS.Khải và làm mọi cách để lăng nhục ông.
Thủ đoạn bịp bợm tinh vi nhất của hắn
là lợi dụng những vấn đề về chính trị. Hắn khơi những chuyện vô căn cứ để bôi
nhọ chế độ mà chính hắn đang lợi dụng. Qua những chuyện vô căn cứ ấy, hắn làm
như hắn là người yêu nước, tài giỏi mà bị lãng quên, đánh lạc hướng dư luận vào
tư cách và chuyên môn của hắn. Ngược lại trước mặt công quyền thì hắn lại nịnh
bợ, luồn lọt, bám váy mấy cô, mấy bà để chạy chọt và kiếm tiền bất chính, quả
là vô liêm sỉ.
Chưa hết! Trong khi đó hắn luôn tự nhận
mình thuộc gia đình bị chế độ chèn ép, nhưng thực chất hắn lại hoàn toàn nhận
được sự đào tạo của chế độ. Dù học ngu hắn vẫn may mắn vào được Y dược từ năm
1983, nếu là con em gia đình bị chế độ theo dõi thì không thể. Bây giờ hắn tự
khoe bác sĩ này bác sĩ nọ để lên mặt dạy đời một cách vô văn hóa và ngu xuẩn.
Những người có tư cách khi nói chuyện
với hắn thì thấy chán ngắt như nói chuyện với một kẻ “tâm thần” ưa dạy đời. Bản
chất của cách thể hiện “tâm thần” ấy cũng là một sự bịp bợm nhằm lẩn tránh dư
luận. So với những kẻ bịp bợm “cò con” khác thì hắn xứng đáng là đại ca, là một
tên đại bịp.
Một kẻ ngậm máu phun người:
Hắn thực chất là một kẻ phản động hai
mang. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, hắn tìm những người có tâm địa giống mình để
bày trò bôi nhọ, nhằm vào những người trái ngược với hắn, những người có tài có
đức, thực sự tâm huyết xây dựng đất nước. Hắn sợ những người đó như bóng đêm sợ
ánh mặt trời, như ma quỷ sợ thiên thần vậy. Hắn tồn tại được chính nhờ sự thờ
ơ, sự rối loạn, nếu những người kia được xã hội tôn vinh và sử dụng thì những kẻ
như hắn đâu còn đất sống! Bởi vậy chẳng có gì lạ khi cũng mang danh là “bác sĩ”
mà hắn luôn xử sự đúng như một kẻ vô học, với tâm địa độc ác, xấu xa. Như một
con chó cắn càn, hắn hằn học, chửi bới điên cuồng rất nhiều người, từ những vị
tiến sĩ, doanh nhân thành đạt ở nước ngoài đến các BS, TS đồng nghiệp ở trong
nước, thậm chí chửi cả những du học sinh trong sáng chỉ biết ăn học, không có
cái đầu “đầy sạn” như hắn. Nhưng hắn không hiểu rằng, luật đời rất công bằng,
trời cao có mắt: Hắn ngậm máu phun người, nhưng người ta chưa nhọ thì miệng hắn
đã dơ rồi!
Là một công dân được sống trong hòa
bình, lẽ dĩ nhiên tôi luôn căm ghét những kẻ phản động, những kẻ mang danh “nhà
dân chủ”, đội lốt “lòng yêu nước” để chống phá Đảng, Nhà nước, phá hoại sự bình
yên và phát triển của đất nước. Trong đó, mấy năm gần đây, nổi lên rất nhiều loại
“Rận” dưới cái mác “nhân sĩ trí thức”, nhà văn nhà thơ, nghệ sĩ, blogger, “nhà
báo độc lập”…Chúng thường tỏ ra là lớp người cấp tiến, nghĩa hiệp, đấu tranh chống
tiêu cực, tham nhũng, xung kích “yêu nước”, chống xâm lược, bảo vệ chủ quyền, biển
đảo. Nhìn bề ngoài, không ít người ngộ nhận, tưởng chúng là đẹp đẽ, cao cả, như
là những người đi đầu nắm bắt ngọn gió của thời đại, dám đứng vào vị trí mũi nhọn
của cuộc sống, vì dân chủ, vì công lý, vì sự phát triên của đất nước. Người dân
càng dễ phân tâm hơn khi đất nước trong thời kỳ đổi mới, công tác xây dựng, chỉnh
đốn Đảng dù nhiều nỗ lực nhưng nạn tham nhũng, quan liêu, nhiều khuyết tật
trong bộ máy công quyền vẫn là những vấn đề nổi cộm. Thế nên, khi liên tục xuất
hiện những bản kiến nghị nọ, tâm thư kia, rồi những cuộc biểu tình vì biển đảo,
lễ tưởng niệm những người ngã xuống vì chiến tranh biên giới, bảo vệ chủ quyền
biển đảo, nhiều người đã nhầm lẫn. Càng dễ phân tâm, nhầm lẫn vì đã có cả những
cán bộ cấp cao, thậm chí cả những tướng lĩnh, những nhà quản lý, nhà khoa học,
những giáo sư, tiến sĩ, những nhà văn, nhà thơ, những cây bút nổi tiếng cũng bị
“cuốn theo chiều gió” mang danh “dân chủ” để đi ngược, nói ngược với lý tưởng một
thời, với Đảng, với Nhà nước; trở thành những kẻ “trở cờ”, thậm chí có người thực
sự đã mang dáng dấp của “Rận” –Bác sĩ Hồ Hải người mới bị cơ quan chức năng bắt
giam vì tội chống phá Đảng, Nhà nước là một tên “Rận” như thế.
HATAY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét