D.Ricardo đã kế thừa những nhân
tố khoa học và gạt bỏ những sai lầm trong học thuyết giá trị của A.
Smith
Kế thừa: Phân biệt rõ
ràng hai thuộc tính của hàng hóa là giá trị trao đổi và giá trị sử dụng,
Ông cho rằng: Tính hữu ích không phải là thước đo giá trị trao đổi mà chỉ là điều
kiện cần thiết cho giá trị trao đổi, nếu một vật không có ích cho ai cả thì nó
sẽ không có giá trị trao đổi. Theo ông, giá trị trao đổi chịu ảnh hưởng của hai
nhân tố: Số lượng lao động cần thiết để sản xuất ra chúng và tính chất hiếm có
của nó.
Phát triển: Ông đã gạt bỏ
sai lầm của A. Smith về giá trị và cho rằng giá trị hàng hóa do lao
động hao phí quyết định không chỉ đúng trong kinh tế hàng hóa giản
đơn, mà còn đúng trong nền kinh tế hàng hóa phát triển (kinh tế hàng hóa tư bản
chủ nghĩa). Khẳng định hao phí lao động để sản xuất ra các hàng hóa không phải
chỉ có lao động trực tiếp chi phí vào việc sản xuất ra các hàng hóa đó mà còn
có cả lao động trước đó như: máy móc, nhà xưởng, công trình sản xuất
tạo ra.
Ông cũng phê phán
A.Smith cho rằng, giá trị là do các nguồn thu nhập hợp thành (tiền công, lợi
nhuận, địa tô). Theo ông giá trị hàng hóa không phải do các nguồn thu nhập hợp
thành, mà ngược lại được phân thành các nguồn thu nhập.
D.Ricardo cho
rằng, khi năng suất lao động trong một phân xưởng tăng lên thì khối
lượng sản phẩm làm ra tăng lên, nhưng giá trị của một đơn vị sản phẩm giảm
xuống. Giá cả hàng hóa là giá trị trao đổi của nó được biểu hiện bằng tiền, còn
giá trị được đo bằng số lượng lao động hao phí để sản xuất ra hàng hóa. Ông đã
phân biệt được giá trị với giá trị trao đổi khi coi giá trị trao đổi là giá trị
tương đối. Giá cả tự nhiên không phải là giá cả thông thường mà là
một giá cả cần thiết để thường xuyên thỏa mãn được lượng cầu với
một lợi nhuận thông thường. Như vậy, Ông đã tiếp cận được với giá cả sản xuất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét